Đại công quốc Nga Kiev Phục bích tại các quốc gia Slav Đông

Năm 1016, Yaroslav I với sự hỗ trợ từ các công dân của Novgorod và Varangian, quyết định gây chiến với Sviatopolk I. Trận chiến diễn ra vào năm 1016 không xa Lubech, gần sông Dnieper, Sviatopolk I bị đánh bại và trốn sang Ba Lan.[1] Nguyên nhân cơ bản là việc Sviatopolk I quyết định loại bỏ ba người con trai của Vladimir: Boris, GlebSviatoslav, những người tuyên bố ngai vàng Kievan đe dọa quyền lực của ông. Tin tức về vụ giết người ba người này đã đến với một người con trai khác của Vladimir, Yaroslav I, và cuộc đấu tranh giành quyền kiểm soát đại công quốc Nga Kiev bùng phát từ đây. Năm 1018, Sviatopolk I quay trở lại với Rus ', đánh bại Yaroslav I với sự giúp đỡ từ cha vợ và chiếm giữ Kiev.[2] Bolesław I Chrobry của Ba Lan và quân đội của ông này ở lại trong vài tháng nhưng sau đó đã rút về Ba Lan, trong khi đó, Konstantin Dobrynich của Novgorod đã thuyết phục được Yaroslav I tiếp tục chiến đấu chống lại Kiev.Parkomenko.[3] Năm 1019, Sviatopolk I bị đánh bại và chạy trốn đến thảo nguyên, chẳng mấy chốc, ông trở lại cùng với quân đội Pechalan và tấn công Yar Tư trên sông Alta, nhưng một lần nữa bị đánh bại và trốn sang Ba Lan, cuối cùng chết trên đường đến đó.[4]

Năm 1018, Yaroslav I bị mất quyền kiểm soát đại công quốc Nga Kiev bởi sự trở lại của người tiền nhiệm Sviatopolk I.[5] Tuy nhiên, chỉ một năm sau ông đã đánh bại được Sviatopolk I, qua đó khôi phục địa vị.[6] Năm 1024, ngôi vị của Yaroslav I một lần nữa không liền mạch bởi Mstislav Vladimirovich I chen ngang, nhưng sự chen ngang đó cũng chỉ là chớp nhoáng, rồi mọi việc lại đâu ra đấy khi ông đã trở lại ngay lập tức.[7]

Năm 1068, một cuộc nổi dậy chống lại Iziaslav I Yaroslavich của Kiev bùng phát sau hậu quả từ một thất bại của Kievan dưới bàn tay của người Cumans tại Trận chiến sông Alta gần thành phố Pereiaslavl, phía đông nam Kiev.[8] Quân đội Polovtsy đã thâm nhập vào các tuyến phòng thủ của công trình đất được xây dựng qua nhiều năm bởi Vladimir Svyatoslavich và Yaroslav I, họ đã gặp một đội quân gồm các con trai của Yar Tư: Iziaslav I của Kiev và các anh em của ông, Princes Sviatoslav Yaroslavich của Chernigov, và Vsevolod, đã bị đánh bại và trốn trở về Kiev trong sự hỗn loạn.[9] Polovsty tiếp tục đột kích khắp khu vực, khiến người Kiev phải kêu gọi đại công tước của họ tái vũ trang để họ có thể diễu hành và gặp mối đe dọa, Iziaslav I từ chối, thúc đẩy cuộc nổi loạn.[10] Đám đông người Kiev đã lục soát nhà Konstantin, họ đổ lỗi cho ông về thất bại. Sau đó, họ đã đuổi Iziaslav và giải thoát công tước Vseslav của Polotsk, người đã bị giam cầm trước đó bởi Iziaslav I, Vsevolod và Sviatoslav, và đặt ông ta lên ngai vàng Kiev với hy vọng rằng ông ta có thể ngăn chặn Polovtsy[11] Về phần mình, Iziaslav I trốn sang nương nhờ Boleslaw II của Ba Lan, ông đã được người Ba Lan hỗ trợ bằng vũ khí, trở lại Kiev vào tháng 5 năm 1069 và giành lại ngai vàng.[12] Tuy nhiên, Iziaslav I lại bị anh em của mình Sviatoslav II lật đổ một lần nữa vào năm 1073, ông quay sang vua Đức Henry IV, Hoàng đế La Mã thần thánh, vua Ba Lan Bolesław II the Bold và Giáo hoàng Gregory VII, để được giúp đỡ trong nhiều trường hợp.[13] Iziaslav I trở thành vị vua đầu tiên của Rus ' vào năm 1075 khi Giáo hoàng gửi cho ông một vương miện, ông đã thành công trong việc chiếm lại Kiev một lần nữa vào năm 1077 từ tay Vsevolod I, nhưng sớm chết trong một cuộc chiến tranh nội bộ chống lại Princes Oleg SviatoslavichBoris Vyacheslavich vào năm sau.[14]

Năm 1077, Vsevolod I không giữ nổi ngôi báu khi Iziaslav I về nước dưới sự hỗ trợ của nhiều lực lượng ngoại bang.[15] Nhưng chỉ một năm sau, Vsevolod I đã giành lại quyền kiểm soát đất nước khi Iziaslav I sớm chết trong cuộc chiến nội bộ tranh đấu chống lại Princes Oleg Sviatoslavich và Boris Vyacheslavich.[16]

Vào ngày 18 tháng 2 năm 1139, Vyacheslav I kế vị anh trai của mình là Yaropolk II, nhưng ông đã bị Vsevolod II đuổi ra vào tháng 3.[17] Năm 1146, Igor II Olgovich lên thay thế anh trai Vsevolod II. Mặc dù anh trai của Igor II Olgovich đã rút ra những lời hứa về lòng trung thành từ các đối tượng người Kiev của mình, nhưng Igor II Olgovichi không được lòng dân và có sự chống lại việc gia nhập của ông ta.[18] Do đó, Igor II Olgovich trị vì chưa đầy hai tuần trước khi người Kiev mời Iziaslav II Mstislavich (công tước Pereiaslav-Khmelnytskyi) làm đại công tước của họ, ông này cầm quyền đến năm 1149.[19] Yuri I giành được đại công quốc Nga Kiev từ năm 1149 đến năm 1151, xen giữa giai đoạn đó là thời kỳ đồng trị vì thứ nhất của hai chú cháu Vyacheslav I và Iziaslav II Mstislavich vào năm 1150, tiếp đó là thời kỳ đồng phục vị cộng trị lần thứ hai của Vyacheslav I và người cháu trai Iziaslav II Mstislavich từ năm 1151 đến năm 1154.[20]

Năm 1149, Iziaslav II Mstislavich bị trục xuất bởi người chú Yuri I, Yuri I tuyên bố địa vị của ông ta là con trai của Vladimir Monomakh, do đó hợp pháp hơn cháu trai của mình.[21] Ít lâu sau, năm 1150, Iziaslav II giành lại ngai vàng và để có được một mối quan hệ hợp pháp, ông kết hợp với một người chú khác, cựu đại công Viatcheslav I, cũng là con trai của Vladimir II.[22] Nhưng Yuri I không dễ dàng để yên như vậy, chỉ mấy tháng sau đã đem quân săn lùng Iziaslav II lần thứ hai, trước khi quay lại lần nữa.[23] Tuy nhiên, khoảng ngót một năm sau, ông phối hợp với người chú Vyacheslav I đã lấy lại quyền lực, họ cùng nhau trị vì đại công quốc Nga Kiev hỗn loạn và kích động cho đến năm 1154.[24]

Năm 1150, ngôi vị đại công của Yuri I không giữ nổi bởi sự cộng trị hai chú cháu Vyacheslav I và Iziaslav II Mstislavich.[25] Ngay lập tức, ông quay lại tái chiếm Kiev, nhưng cũng chưa được bao lâu lại bị Vyacheslav I và Iziaslav II Mstislavich liên thủ đánh bật ra.[26] Năm 1154, Rostislav I giành được quyền thống trị, đến năm 1155 Yuri I mới tái phục vị, ông nắm quyền được hai năm thì qua đời.[27]

Năm 1154, Rostislav I biết rằng Iziaslav II Mstislavich đã chết ở Kiev, ông đã giao quyền cai quản công quốc Novgorod cho con trai David Rodtislavic.[28] Rostislav I đem binh xâm nhập Kiev, tự xưng là Đại công tước, nhưng sự cai trị của Rostislav I Mstislavic tại Kiev cũng không duy trì được, chỉ một tuần sau, ông bị Iziaslav III lật đổ.[29] Năm 1155, Yuri I đánh bại được Iziaslav III, lần thứ ba làm đại công.[30] Năm 1157, Yuri I bị trúng độc chết tại bữa tiệc được tổ chức bởi một quý tộc lớn ở Kiev, Iziaslav III lại lên cầm quyền.[31] Năm 1159, Rostislav I đánh tan thế lực của Iziaslav III, giành lại ngôi vị đại công cho mình lần thứ hai.[32] Năm 1161, tuy Rostislav I phải bỏ chạy khi Kiev bị Iziaslav III tái chiếm trong vài tuần, nhưng rất nhanh ông đã dẹp tan được người này để trở về khôi phục địa vị lần thứ ba.[33]

Năm 1155, Iziaslav III mất ngôi đại công bởi sự kiện Yuri I tái phục vị.[34] Năm 1157, sau khi Yuri I qua đời, Iziaslav III chớp thời cơ lại giành quyền thống trị ở Kiev.[35] Tất nhiên, cũng chỉ hơn năm sau, ông lại đánh mất ngôi vị lần thứ hai bởi Rostislav I.[36] Tháng 3 năm 1161, Iziaslav III đã rất nhanh chóng giành lại ngai vàng của Kiev lần thứ ba trong vài tuần, cuối cùng ông bị giết ngày 6 tháng 4 năm 1161 gần thị trấn Belgorod trong một cuộc chiến chống lại quân đội của Rostislav I, trong khi cố gắng phục hồi các bang của mình.[37]

Năm 1169, quân đội của Andrei I Yuryevich (Đại công tước xứ Vladimir-Suzdal) đã tấn công ồ ạt vào Kiev, tàn phá nó như chưa từng tồn tại.[38] Mstislav II phải bỏ chạy, Andrei I Yuryevich bổ nhiệm anh trai được mình là Gleb Yuryevich làm Đại công tước của Kiev, trong nỗ lực thống nhất đất đai Vladimir-Suzdal với Kiev.[39] Năm 1170, Mstislav II từng quay lại cố gắng phục bích nhưng không duy trì được đại cuộc, ông chiếm giữ Kiev ít bữa khiến Gleb Yuryevich lui binh, nhưng Andrei I Yuryevich ngay lập tức gửi lực lượng sang tiếp ứng.[40] Mstislav II đành bó tay, ông đã qua đời lưu vong ở Byzantium và dưới triều đại của Hoàng đế Manuel I vào năm 1172, trước đó ông được Manuel I trao tặng quận Otskalana.[41]

Năm 1169, Gleb Yuryevich (công tước xứ Pereyaslavl) được em trai Andrei I Yuryevich bổ nhiệm làm Đại công tước của Kiev.[42] Tuy nhiên, khi ông chưa ngồi ấm chỗ thì cựu đại công tước đã trở lại, nhưng cũng chỉ ít lâu em trai ông đã phái quân tiếp viện đến khống chế đại cuộc ở đây vào năm 1170.[43] Trong suốt thời gian sau đó, hai anh em phải gồng mình chiến đấu với làn sóng bạo động chống đối rất quyết liệt, kết thúc vào năm 1171 khi Gleb Yuryevich chết và Andrei I Yuryevich đành chấp nhận từ bỏ Đại công quốc Nga Kiev.[44]

Năm 1173, Roman Rostislavich bị buộc phải thoái nhiệm chức vụ đại công ở Kiev, sau khi ông chịu trách nhiệm về vụ ám sát Gleb Yuryevich (bị đầu độc ngày 20 tháng 1 năm 1171).[45] Ông trị vì một lần nữa tại công quốc Smolensk, sau đó trở lại ngai vàng Kiev năm 1174.[46] Xen kẽ thời kỳ này ở Kiev lần lượt có Vsevolod Yuryevich (1173) trị vì năm tuần, tiếp tục Rurik II (1173) và Yaroslav II (1173-1174) rồi đến Sviatoslav III (1174) thay nhau cầm quyền qua nhiều cuộc đấu tranh khốc liệt, kế đó Yaroslav II lên ngôi Kiev một lần nữa trong vài tháng trước khi Roman Rostislavich lấy lại nó.[47]

Năm 1173, Rurik II gặp phải vấn đề kế vị ngai vàng khi lần đầu tiên đảm nhiệm đại công tước Kiev, ông đã được thay thế ngay sau đó bởi một trong những người anh em họ của mình, Yaroslav II.[48] Trong suốt thời kỳ ngự trị bảy lần của mình, Rurik II phải liên tục đấu tranh chống lại những cuộc thanh trừng bạo loạn giành giật quyền lực, đây là giai đoạn sôi động nhất trong lịch sử tồn tại của quốc gia này.[49] Năm 1181, Rurik II phế truất Sviatoslav III đoạt lấy quyền lực lần thứ hai, nhưng Vsevolod III của Vladimir can thiệp buộc ông phải nhường lại ngôi báu cho Sviatoslav III, tuy nhiên qua sự giàn xếp ông được quyền kế vị.[50] Năm 1194, Sviatoslav III giá băng, Rurik II lên ngôi lần thứ ba.[51] Năm 1201, ông bị con rể cũ Roman Mstislavich (gọi là "Đại đế" của Galicia), người đã trao lại ngai vàng cho Ingvar Yaroslavic (một người anh em họ khác của Rurik) đánh bại.[52] Rurik II ở lại một thời gian tại thành phố Chernigov (nơi ông đã xây dựng nhà thờ Thánh Paraskebas), ông đã đòi lại quyền lực khi tấn công và cướp bóc Kiev vào năm 1203 với một đội quân gồm Polovtses và anh em họ riurikid.[53] Cuối năm ấy, Roman Đại đế, sau một cuộc hòa giải đã bắt Rurik II (với vợ và con gái của ông là Predslava, vợ cũ của Roman) nhốt trong một tu viện và làm thợ sửa chữa.[54] Tuy nhiên, dưới áp lực từ phía Vsevolod III của Vladimir, Roman Mstislavitch buộc phải phóng thích Rurik II, nhưng buộc ông phải làm tu sĩ.[55] Từ năm 1205 đến 1211, ông trị vì thành phố Kiev, nhưng ông bị truất ngôi tới hai lần năm 1206 và 1208 bởi người anh em họ xa Vsevolod IV, con trai của Svyatoslav III (mà ông không phải là một phần của chi nhánh Monomakh), mà giả vờ rằng quá khứ tu viện của Rurik II khiến sức mạnh của ông vô hiệu.[56] Kết quả của một cuộc nội chiến mới, một lần nữa Rurik II bị đuổi khỏi Kiev vào năm 1211 bởi Vsevolod IV.[57]

Năm 1174, Yaroslav II đánh mất ngôi vị bởi sự quật khởi của Sviatoslav III.[58] Vài tháng sau, tuy ông có giành lại quyền lực lần thứ hai nhưng cũng chỉ ít bữa lại bị lật đổ bởi Roman Rostislavich.[59]

Năm 1174, Sviatoslav III đoạt được quyền lực được từ tay Yaroslav II mấy tháng thì để mất ngôi bởi chính người này, nhưng Yaroslav II còn chưa cũng cố vững chắc nền thống trị đã bị Roman Rostislavich lấy lại nó.[60] Năm 1176, hai anh em của Roman Rostislavich là Rurik II và David đã thua một trận chiến quan trọng chống lại quân Polovtses, Svyatoslav III sau đó chỉ định David chịu trách nhiệm và yêu cầu một phiên tòa, đồng thời yêu cầu ông lấy lại cổ phần của mình về quyền thừa kế đất đai của người Ruthian (ông nên được thừa kế cụ thể ở Kiev).[61] Roman Rostislavich từ chối và sau đó bị buộc lần thứ hai rời Kiev trong cùng năm, Sviatoslav III lên ngôi đại công lần thứ nhì.[59] Năm 1181, Sviatoslav III bị Rurik II phế truất, nhưng sau đó, ông làm hòa với Vsevolod III của Vladimir, khiến ông giành lại ngai vàng.[62]

Năm 1202, với sự đồng ý của Vsevolod III Vladimirski, Roman Mstislavitch giao thành phố Kiev cho anh em họ Ingwar Yaroslavic.[63] Chẳng bao lâu, Rurik II đuổi Ingwar Yaroslavic ra khỏi thành phố vào ngày 2 tháng 1 năm 1203.[64] Mấy tháng sau, Ingvar Yaroslavic được Roman Mstislavitch cài đặt trở lại cho tới năm 1204, Ingwar Yaroslavic và Alexander de Belz tham gia đánh chiếm thành phố Vladimir Volynski.[65] Ingwar Yaroslavic chuyển qua làm công tước ở đây, Roman Mstislavitch quay trở lại Kiev cai trị, trong các cuộc đàm phán ở Trepol với Roman Mstislavitch sau đó, con trai Rurik II là Rostislav Rurikovich được đưa lên ngôi đại công nhưng thực chất quyền lực đều nằm trong tay Roman Galichsky.[66] Vào tháng 6 năm 1205, Roman Galichsky đã bị giết trong trận chiến trong chiến dịch của mình ở Ba Lan, tìm hiểu về điều này Rurik II, đã ném chiếc áo choàng tu sĩ và tuyên bố mình là Đại công tước Kiev lần thứ sáu.[67]

Năm 1203, Rurik II đánh đuổi được Ingvar Yaroslavic khỏi Kiev.[68] Nhưng mấy tháng sau, Roman Mstislavitch đã kéo binh tới buộc Rurik II phải tháo chạy, Ingvar Yaroslavic cai trị một năm thì trả ngôi cho Roman Mstislavitch.[69] Năm 1212, sau nhiều phen thanh trừng không khoan nhượng được kiến tạo bởi Rurik II và Vsevolod IV, cuối cùng Igor III cũng tìm thấy cho mình một cơ hội lên ngôi đại công lần thứ ba khi ông phối hợp cùng Mstislav Romanovich tấn công Vsevolod IV Sviatoslavich và chiếm được Kiev.[70] Năm 1214, sau một trận chiến gần Belgorod, Ingvar Yaroslavic đã tự nguyện nhượng Kiev cho Mstislav Romanovich và rời đến Lutsk.[71]

Vladimir IV

Năm 1206, Vsevolod IV vừa giành được ngôi đại công từ tay Rurik II thì đã bị chính người đó cướp lại gần như ngay lập tức.[72] Năm 1208, ông tiến hành chính biến lần thứ hai, nhưng cũng chỉ thành công trong chớp nhoáng, rồi trật tự lại đâu vào đấy khi Rurik II trở về cuối năm đó.[73] Năm 1211, ông thành công tuyệt đối trong cuộc chiến với Rurik II lần thứ ba, nhưng cũng chỉ một năm sau thì lại để tuột mất quyền lực về tay Igor III.[74]

Năm 1235, Vladimir Rurikovic do phản đối Izyaslav IV và Polovtsy nên cùng với Daniel Romanovich Galitsky (công tước xứ Galicia-Volynbao) tiến hành vây Chernigov, nhưng ông bị đánh bại tại Torkky, bị Polovtsy bắt và mất triều đại Kiev của mình.[75] Daniel Romanovich Galitsky chạy trốn, Izyaslav IV tự xưng là đại công tước.[76] Năm 1236, được giải thoát khỏi cảnh giam cầm, Vladimir Rurikovic lại tìm đến Daniel Romanovich Galitsky, lần này ông phối hợp với Đại công tước Vladimir Yuri Vsevolodovich của Vladimir, kêu gọi sự giúp đỡ của công tước Novgorod, Yaroslav III.[77] Yaroslav III đánh bật Izyaslav IV, ông tạm thời lên nắm giữ quyền đại công vì thế lực ủng hộ Izyaslav IV vẫn còn khá mạnh, đến tháng 5 năm đó, sau khi dẹp tan được sự bạo động của Izyaslav IV, Yaroslav III mới chính thức trả ngôi vị cho Vladimir IV.[78]

Yaroslav III

Tháng 3 năm 1236, Izyaslav IV bị quật đổ bởi Yaroslav III.[79] Từ ngày 10 tháng 4 năm 1236 đến đầu tháng 5 năm 1236 tuy ông có nổi dậy giành lại được ngai vàng, nhưng cũng chỉ như tia chớp loé sáng chốc nhát rồi vụt tắt giữa không trung vì ngay sau đó Vladimir IV đã trở lại với sự hỗ trợ từ phía Yaroslav III.[80]

Năm 1236, Yaroslav III vừa giành được ngôi đại công thì đã bị Izyaslav IV đòi lại sau một cuộc chính biến chóng vánh.[81] Nhưng cũng trong năm đó, ông đánh bật được Izyaslav IV, trả ngôi đại công cho Vladimir IV.[82] Đến năm 1238, lần thứ hai Yaroslav III có được ngai vàng, nhưng khi người Mông Cổ xâm chiếm Kiev, Yaroslav III thất thủ đành rời đến Vladimir, ông lên ngôi công tước tại đây.[83] Người đứng đầu công quốc Halych là Mikhail Vsevolodovich nhân cơ hội lên cầm quyền tại Kiev, ông này đã đứng lên lãnh đạo nhân dân tổ chức cuộc kháng chiến chống quân Mông Cổ. Năm 1243, Yaroslav III được triệu tập bởi Batu Khan tới thủ đô Sarai, sau một cuộc hội thảo kéo dài, ông trở lại Kiev làm đại công lần thứ ba trong danh dự.[84]

Mikhail Vsevolodovich

Năm 1239, giai đoạn thứ hai cuộc xâm lược của người Mông Cổ bắt đầu vào ngày 3 tháng 3, không thể kháng cự lại sức mạnh như chẻ tre của vó ngựa Tatar, Mikhail Vsevolodovich đến Kamenets và tổ chức một cuộc di tản chung về cuộc điều tra của ông khỏi Kiev.[74] Tuy nhiên, Yaroslav Vsevolodovich của Suzdalia đã biết được điểm đến của Mikhail Vsevolodovich, ông ta bao vây Kamenets, bắt vợ của ông và thu giữ nhiều chiến lợi phẩm, nhưng Mikhail Vsevolodovich đã trốn thoát và trở về Kiev.[85] Mùa thu năm 1239, người Mông Cổ đã phái các sứ giả đến Kiev đề nghị hòa bình, nhưng Mikhail Vsevolodovich đã từ chối đệ trình.[86] Trong nửa đầu năm 1240, Batu Khan đã gửi Möngke tới người hòa giải Kiev, khi các sứ giả của ông ta đến Mikhail Vsevolodovich lần thứ hai để tìm cách dỗ ông phục tùng, ông đã thách thức Batu Khan bằng cách giết các phái viên của Mông Cổ.[87]. Các lực lượng ở Rus ' mà Mikhail Vsevolodovich vẫn có thể dựa vào là druzhina của riêng ông và dân quân Kiev, và do đó ông trốn sang Hungary khi quân Mông Cổ kéo tới.[88] Trong sự hỗn loạn xảy ra trước cuộc xâm lược bờ tây sông Dnieper, các hoàng tử nhỏ và boyar đã tận dụng các cơ hội để thể hiện quyền lực của mình, Rostislav Mstislavich chiếm giữ Kiev, nhưng ông đã bị Daniil Romanovich đuổi đi. Mikhail Vsevolodovich đến Hungary, cố gắng sắp xếp một cuộc hôn nhân cho con trai của mình, Rostislau III với con gái của nhà vua nước này, Béla IV không thấy có lợi gì khi thành lập một liên minh như vậy và đuổi Mikhail Vsevolodovich và con trai ông khỏi Hungary.[89]. Tại Mazovia, Mikhail Vsevolodovich đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ người chú của mình, nhưng ông quyết định rằng hành động nhanh chóng là tìm cách hòa giải và gửi sứ thần tới anh rể, Mikhail Vsevolodovich cam kết sẽ không bao giờ đối kháng với Daniil Romanovich và đã đưa ra bất kỳ nỗ lực nào trong tương lai đối với Halych.[90] Daniil Romanovich mời ông đến Volhynia, trả lại vợ và từ bỏ quyền kiểm soát Kiev. Tuy nhiên, trước cuộc tấn công của người Mông Cổ, Mikhail Vsevolodovich đã không trở về Kiev mà cho phép người của anh rể của mình ở lại đó.[91] Đến cuối năm 1240, Batu Khan lại bao vây Kiev cùng với quân đội của mình và thành phố sụp đổ vào ngày 6 tháng 12, khi biết được số phận của Kiev, Mikhail Vsevolodovich đã rút khỏi Volhynia và lần thứ hai áp đặt lên những ân sủng của người chú.[92] Năm 1241, Mikhail Vsevolodovich cư trú trên một hòn đảo gần Podil (Old Kyiv đã bị san bằng), nhưng quân đội của Batu Khan đã không thách thức sự xuất hiện của ông cho thấy người Mông Cổ sẵn sàng để đại công tước trở về Kiev bị tàn phá mà không cản trở.[93] Batu Khan bắt đầu triệu tập các hoàng tử của Rus ' đến Sarai, để tỏ lòng tôn kính, Khan bổ nhiệm Mikhail Vsevolodovich là đại công tước cao cấp ở Rus ', sau khi trở về Suzdal, ông đã phái chỉ huy của mình cai trị Kiev.[94]

Năm 1239, Rostislav Mstislavitch chiếm được Kiev nhân cuộc hỗn loạn, nhưng không lâu sau ông đã bị Daniil Romanovich đuổi đi, đưa Mikhail Vsevolodovich về phục vị.[95]

Vladimir Rurikovich

Khi người Mông Cổ phá hủy thành phố Kiev vào ngày 19 tháng 11 năm 1240, Mikhail Vsevolodovich lại phải rút chạy, Rostislav Mstislavitch nhân cơ hội lại tiến quân vào Kiev để trấn an cơn thịnh nộ của họ, đang chuẩn bị đến Sarai, thủ đô của Golden Horde để tỏ lòng tôn kính với Khan vĩ đại.[96] Năm 1241 khi trở về, Daniel de Galicie buộc Rostislav Mstislavitch phải thoái vị để ủng hộ Mikhail Vsevolodovich tái đăng cơ, ông bị giam cầm.[97]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Phục bích tại các quốc gia Slav Đông http://fmg.ac/Projects/MedLands/RUSSIA,%20Rurik.ht... http://fmg.ac/Projects/MedLands/RUSSIA,%20Rurik.ht... http://fmg.ac/Projects/MedLands/RUSSIA,%20Rurik.ht... http://fmg.ac/Projects/MedLands/TREBIZOND.htm#Alex... http://members.iinet.net.au/~royalty/states/islami... http://www.brill.com/crimean-khanate-and-poland-li... http://www.britannica.com/EBchecked/topic/652106/Y... http://www.encyclopediaofukraine.com/display.asp?l... http://www.encyclopediaofukraine.com/display.asp?l... http://www.encyclopediaofukraine.com/display.asp?l...